MẸ MẠNH MẼ ĐẤU VỚI CHA
Phan_44
"Dì nhỏ, dì ở đây làm gì thế? Dưa hấu rơi ra hết rồi kìa!" Nick khó hiểu nhìn Lôi Tiêu Tiêu đứng im mà không đi.
"Tâm Nhi, em đừng bỏ anh, anh biết sai rồi, sau này anh không dám nữa!"
Đường Kiến Tâm quét mắt nhìn hai người đang ngây ra như phỗng trước mắt, rất bình tĩnh lướt qua bọn họ đi xuống lầu. Lôi Khiếu Thiên lại không bình tĩnh như vậy, nghĩ đến hình tượng vừa rồi, lại hé ra khuôn mặt lạnh lùng nhìn Lôi Tiêu Tiêu một đầu, gọi một tiếng, "Dì nhỏ!" Xong đuổi theo Đường Kiến Tâm, chợt nghe được tiếng kinh hô của Lôi Tiêu Tiêu, "Khiếu Thiên, vừa rồi thật là cháu sao? Wow, cháu cũng có lúc đáng yêu thế ư?"
Đường Kiến Tâm dừng chân, rồi lại bình tĩnh tiếp tục đi xuống. Chân Lôi Khiếu Thiên lại vấp một cái, thiếu chút nữa lăn từ trên cầu thang xuống. Còn Nick, hiển nhiên giờ còn chưa tỉnh lại từ trong sợ hãi mới rồi!
Nhìn bóng lưng Lôi Khiếu Thiên như đang trốn, nắm lấy vạt áo Lôi Tiêu Tiêu, ngơ ngác mở miệng, "Dì nhỏ, vừa rồi là đại ca sao? Không phải con hoa mắt đấy chứ!"
Lôi Tiêu Tiêu gật đầu, "Tâm Nhi thực sự là lợi hạng, nét đáng yêu như vậy của Khiếu Thiên dì chưa từng thấy, thực sự là thua thiệt lớn!"
Nick rầm một tiếng, nuốt nước miếng, hiển nhiên là hoàn toàn khiếp sợ nha!
Trời ạ, đại ca lãnh khốc anh minh thần võ của anh, sao lại có bộ dạng như thế kia được chứ? Quá là đả kích người ta rồi đó!
Lôi Tiêu Tiêu xoay người lại ném nửa quả dưa hấu cho Nick rồi nói, "Cùng xuống coi thế nào!"
Đường Kiến Tâm xuống lầu, tìm đồ ăn, cô đói rồi!
Lôi Khiếu Thiên thấy cô vào phòng bếp thì thở phào, đi theo phía sau lưng cô, căn dặn cô cái này không thể ăn, cái kia không ăn được, không được ăn đồ lạnh, đồ cay cũng không được ăn, phàm là những vị có tính kích thích thì đều không được ăn!
CHƯƠNG 86.3:
Đường Kiến Tâm không thể chịu đựng nổi bỏ thìa xuống, trừng mắt Lôi Khiếu Thiên, tức giận, "Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Tôi ăn đồ của tôi, anh nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"
Lôi Khiếu Thiên rất vô tội, "Đây là Nick nói, thân thể em còn chưa khôi phục tốt, lại có bảo bảo, những cái này đều phải ăn kiêng!"
Đường Kiến Tâm lười nhìn anh, bê lấy một đống đồ chua, đây chính là làm cho cô. Thế nhưng, thìa còn chưa hạ xuống, cái đĩa đã rơi vào tay người đàn ông đáng ghét kia, Đường Kiến Tâm trừng mắt với Lôi Khiếu Thiên, cảnh cáo, "Anh tốt nhất là đừng có chọc tôi tức giận!"
Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, "Anh không chọc em tức giận, thế nhưng mấy cái này em không ăn được, tâm ẩn của em vẫn còn chưa hoàn toàn giải trừ!"
Đường Kiến Tâm sửng sốt, cũng không kiên trì, nhưng vẫn có chút không cam lòng, "Tôi lại thích ăn cái đó!"
Lôi Khiếu Thiên dở khóc dở cười, "Chờ khi tâm ẩn em tốt rồi, em muốn ăn bao nhiêu cũng được, nhưng giờ không được!"
Tay phải Đường Kiến Tâm sờ lên tim, có chút thất thần, "Còn tốt được sao?"
"Tâm Nhi ngốc, có anh ở đây, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu!"
Đường Kiến Tâm nhàn nhạt quét mắt qua anh, đứng dậy, muốn đi tìm Nick. Vừa ra tới cửa thì thấy được hai người lén lén lút lút kia, cũng không giận, hô lên với Nick, "Tôi đói bụng!"
Nick thu được chỉ lệnh đi vào phòng bếp, rất tích cực, Lôi Tiêu Tiêu nhướng mày, có vẻ sai bảo thằng nhóc này rất thuận tay nhỉ!
Đường Kiến Tâm một bộ đương nhiên, nếu Lôi Khiếu Thiên không cho cô cái gì, cô chỉ có thể tìm Nick, Nick chắc là chuẩn bị thứ gì cô có thể ăn được.
Thẩm Dương Kỳ và Lôi Trảm Thiên đầu đầy mồ hôi xuất hiện ở phòng khách, thấy tất cả mọi người đều có mặt, hơi kinh ngạc. Thẩm Dương Kỳ hô một câu với Lôi Khiếu Thiên, "Anh họ, đã xảy ra chuyện!" Nói xong cùng Lôi Trảm Thiên chạy lên lầu, Lôi Khiếu Thiên đứng dậy đi theo. Đường Kiến Tâm chỉ nhìn qua anh một cái rồi lập tức cúi đầu ăn!
Đó là chuyện của anh ta, cô khẩn trương gì chứ?
"Tâm Nhi, cháu có đi xem thế nào không?" Lôi Tiêu Tiêu vẫn khoét dưa hấu của bà ngồi đối diện Đường Kiến Tâm!
Mí mắt Đường Kiến Tâm nhấc lên, "Bây giờ còn có dưa hấu à?"
"Có tiền thì có gì không mua được chứ?"
Đường Kiến Tâm gật đầu. Đúng, có đạo lý, lập tức không nói lời vô ích tiếp tục lấp đầy cái bụng mình!
Lôi Tiêu Tiêu nhếch môi lên, xúc một cái, đưa tới, "Nếm thử không?"
"Không cần!"…
Lôi Tiêu Tiêu nhún vai, gọi Nick, "Lấy cho chị dâu con một quả dưa hấu ra đây!"
Nick nhíu mày, "Chị dâu không được ăn dưa hấu!"
Lôi Tiêu Tiêu chớp mắt, quay đầu lại nói với Đường Kiến Tâm, "Vậy không thể trách cô rồi, có đồ ăn ngon cô cũng không quên Tâm Nhi!" Cho nên, Tâm Nhi cũng không thể quên cô đó, chờ sau khi sinh tiểu công chúa thì phải cho mượn chơi a!
Trên lầu, Lôi Khiếu Thiên đuổi theo Thẩm Dương Kỳ, "Có chuyện gì!"
Lôi Trảm Thiên mở kênh chat, liên lạc với Đế Văn và Chris. Thẩm Dương Kỳ giải thích, "Lôi Triển Lâm đã đánh tráo một nhóm hàng gần đây của chúng ta, bây giờ đang vận chuyển qua Úc!"
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Hai ngày trước!"
Lôi Khiếu Thiên mặt lạnh lại, nhìn Đế Văn và Chris, "Biết người nhận hàng là ai không?"
Hai người đều lắc đầu, "Không rõ lắm, Lôi Triển Lâm cũng không biết lấy tin tức đâu ra mà có thế đánh tráo hàng!"
Sắc mặt Đế Văn rất kém, giá trị nhóm hàng này trên trăm triệu, là người mua đích thân chỉ định, số tiền lớn, thành phẩm cũng quá lớn, cho nên bọn họ không có chuẩn bị đồ dự trữ. Sắp đến ngày giao hàng, người mua lại hữu ý vô ý hỏi thăm, nhóm hàng này đối phương rất gấp, mà bây giờ, bọn họ mới biết được hàng xảy ra vấn đề!
Con mẹ nó, Lôi Triển Lâm, thật hận không thể trực tiếp giết chết ông ta!
Lôi Khiếu Thiên híp mắt, "Biết Lôi Triển Lâm giấu hàng ở đâu không?"
Cả đám nhìn nhau, cuối cùng vẫn Lôi Trảm Thiên trả lời, "Chưa điều tra ra được. Lôi Triển Lâm đã chặn hàng, nhất định rất cẩn thận, muốn điều tra cũng không phải việc dễ dàng!" Huống hồ, bọn họ vừa mới nhận được tin tức thôi!
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, "Lôi Triển Lâm còn đang ở Brugge, người tráo chắc hẳn là đối tác của ông ta. Đế Văn, cậu thăm dò phía Nuss xem sao."
Đế Văn gật đầu rồi đi, sắc mặt Chris rất khó coi. Lôi Khiếu Thiên suy nghĩ một chút, vẫn nói, "Chris đi Úc với tôi, Kỳ cùng mấy người Trảm ở lại quan sát Lôi Triển Lâm, lần này xảy ra chuyện, các cậu không cần quay về!"
Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên gật đầu, mọi người cắt tín hiệu rồi ra ngoài. Đường Kiến Tâm đã ăn uống no đủ, muốn trở về phòng, thế nhưng, Lôi Tiêu Tiêu không cho cô đi, đưa ra lý do rất hay là, hai ta bồi dưỡng tình cảm một chút!
Đường Kiến Tâm thật sự là không có gì hay để mà nói chuyện với Lôi Tiêu Tiêu, nhưng, ngẫm lại ăn no xong lên lầu cũng buồn chán, liền ra ngồi ở ghế sa-lon. Nick mở ti vi cho cô, nói thật, thứ như TV này, Đường Kiến Tâm là ít khi đụng tới. Cô nghĩ có thời gian không bằng tới khu vực tư nhân của mình, bãi biển Cancun ở Mexico, hưởng thụ gió biển, gột rửa tâm hồn!
Lôi Khiếu Thiên quay về phòng không thấy Đường Kiến Tâm thì đi xuống lầu, thấy Đường Kiến Tâm ngồi một bên, suy nghĩ một chút vẫn đi tới, "Tâm Nhi, chờ anh về!"
Đường Kiến Tâm nhìn anh một cái, quay đầu đi, không nói. Mãi một lúc sau, khi mà Lôi Khiếu Thiên có chút thất vọng quay đi ra cửa, thanh âm vang lên từ phía sau làm anh nhếch môi!
"Bây giờ tôi còn đi đâu được nữa?"
Lôi Khiếu Thiên đi rồi, Thẩm Dương Kỳ và Lôi Trảm Thiên ở lại. Đường Kiến Tâm buồn bực ngồi ở sô-pha, vừa rồi sao cô lại nói lời đó, cô đâu phải không đi được?
Cô có thể quay về Ám Hoàng, tìm Tiểu Ngải, có thể đi tìm bốn người kia, cô đi đã nhiều ngày, cũng không biết Amazon đã bỏ được độc chưa!
Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên quay chỗ Lôi Tiêu Tiêu, nhìn bà khoét dưa chỉ còn mỗi cái vỏ, "Mẹ, bố thấy mẹ ăn dưa hấu, cẩn thận bố lại nóng nảy đấy ạ!"
Lôi Tiêu Tiêu chẳng hề để ý, "Ông ta chán sống mới dám nóng nảy với lão tử!"
Thẩm Dương Kỳ nhún vai, xoay người ngồi sang bên cạnh Đường Kiến Tâm, "Chị dâu, còn nhớ em không?"
Đường Kiến Tâm nhìn Thẩm Dương Kỳ, "Tiểu Ngải rất ghét cậu!" Ban đầu ở sàn đấu ngầm, Thẩm Dương Kỳ đã đưa Tiểu Ngải đi!
Thẩm Dương Kỳ chu mỏ, "Không sao cả, chị dâu thích em là được!" Về phần Tiểu Ngải là ai, xin lỗi, anh không biết!
"Tôi không thích cậu!"
Thẩm Dương Kỳ kinh ngạc ôm lấy tim, ra vẻ bi thương, "Chị dâu, em rất quý chị, chị lại nói không thích em, thật đau lòng quá, hu hu, mẹ, con muốn được an ủi!"
Lôi Tiêu Tiêu liếc qua cậu con, "Tâm Nhi cũng không thích mẹ con!"
Thẩm Dương Kỳ quay lại nhìn Đường Kiến Tâm, vẻ mặt sùng bái, được đó, chị dâu cũng không thích mẹ anh, đây là sự an ủi tốt nhất!
Khóe miệng Đường Kiến Tâm giật một cái, lạnh lùng nhìn hai người đang làm bộ. Thẩm Dương Kỳ cảm giác được ánh mắt của Đường Kiến Tâm, nghiêm chỉnh nói, "Em là Thẩm Dương Kỳ, cái người mặt như hồ ly ngồi bên cạnh chị đó là Lôi Trảm Thiên, em ruột của anh họ!"
Đường Kiến Tâm nhìn Lôi Trảm Thiên, người này cũng có bảy tám phần giống Lôi Khiếu Thiên, chỉ là trên người anh ta mang theo khí tức nho nhã, hoàn toàn không phải cùng một loại hình với Lôi Khiếu Thiên!
"Chào chị dâu, em là Lôi Trảm Thiên, em rất dịu dàng, chị chớ bị Kỳ lừa gạt!" Nói xong có thâm ý khác liếc qua Thẩm Dương Kỳ, quay đầu hỏi Nick, "Nick, mày nói có đúng không?"…
Nick rối rắm, không biết trả lời như thế nào, Lôi Trảm Thiên trng mắt uy hiếp, Nick cười trả lời, "A, đúng vậy đúng vậy, anh Trảm là ôn nhu nhất!" Ngoài miệng thì nói thế, trong lòng lại khổ không tả, sao anh nằm mà cũng trúng đạn vậy hả?
Lôi Tiêu Tiêu cho Nick cái nhìn hả hê, bà còn ước gì châm ngòi thổi gió, để mấy ngọn lửa này bùng cháy to hơn!
Đường Kiến Tâm lẳng lặng nhìn xung quanh. Sau khi cô tới Brugge, mặc dù có gặp những người này, thế nhưng, bọn họ cũng vội vàng để ý chuyện của Lôi Triển Lâm, thời gian gặp cô cũng ít, vậy cũng coi là chân chính biết nhau à?
"Tôi nhớ là lần đầu gặp cậu, hình như cậu rất nổi tiếng?" Đường Kiến Tâm quay đầu nhìn Thẩm Dương Kỳ, có chút ngạc nhiên. Khi đó cô vừa tới thành phố C liền đụng ngay cậu ta. Tuy rằng cảm thấy cậu ta rất đáng ghét, nhưng, tình cảnh lúc đó cô không có quên, chỉ là mình khó chịu bị cậu ta dùng làm bia đỡ đạn!
"A, chị dâu, sao chị biết?" Phát hiện mình được chị dâu chú ý, Thẩm Dương Kỳ rõ ràng có chút hưng phấn, "Anh Kỳ chính là siêu sao Hollywood!" Nick trả lời, Đường Kiến Tâm có chút kinh ngạc, "Cậu là người có đóng góp cho nước Mỹ ấy hả?"
Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ sửng sốt, mãi mới hiểu được lời cô là ý gì, "Bây giờ đã thoái ẩn!"
Đường Kiến Tâm không nói nữa, thấy có chút buồn chán, đột nhiên cảm thấy có hơi mệt nhọc, muốn lên lầu nghỉ. Trước khi đi cô hỏi một câu, "Lôi Khiếu Thiên khi nào về?"
Thẩm Dương Kỳ cười cười, "Chị dâu lo cho anh họ sao?"
Đường Kiến Tâm xoay người, không để ý tới mấy ánh mắt dò xét kia. Lúc bước chân lên cầu thang có hơi thất thần, cô đang lo cho anh ta ư? Không, không phải, cô chỉ là muốn xác nhận khi nào anh về để cô biết khi nào mới đi được thôi.
Ám Hoàng, cô nhất định phải quay về, chỉ là, bây giờ biết nhiệm vụ liên quan tới bảo thạch chỉ là một trò chơi, vậy cô cũng không cần rầu rĩ về chuyện này nữa. Cô đã hiểu cái ý nghĩ quái dị chợt xuất hiện trong lòng khi mà nhận nhiệm vụ từ chỗ Địch Long là từ đâu tới rồi!
Cô đường đường là sát thủ mà lại bảo cô đi làm một tên trộm?
Té ra đây chỉ là một cuộc giao dịch của Lôi Khiếu Thiên và Địch Long, mà cô là con cờ trong cuộc giao dịch này!
Thần sắc Đường Kiến Tâm thu lại, lên lầu, trong đầu đang tính toán xem để Lôi Khiếu Thiên chơi cùng cô thế nào, một trò chơi đầy tnh kích thích!
Thẩm Dương Kỳ hưng phấn nhìn bóng lưng Đường Kiến Tâm, "Đại ca chưa nói chuyện tình cảm bao giờ, sao theo đuổi chị dâu lại dễ dàng thế nhỉ?"
Lôi Trảm Thiên chậm rãi dời tầm nhìn sang Thẩm Dương Kỳ, "Ý cậu là, kinh nghiệm tình trường của cậu rất phong phú?"
Sống lưng Thẩm Dương Kỳ cứng đờ, hai mắt Lôi Tiêu Tiêu sáng ngời, thả thìa xuống, chen vào cạnh Thẩm Dương Kỳ, "Con trai, khi nào thì con sinh một tiểu công chúa cho mẹ chơi đây?"
Lôi Trảm Thiên và Nick liếc nhau, hai người ngầm hiểu, đã làm xong chuẩn bị để chuồn êm, Thẩm Dương Kỳ vẻ mặt cầu xin, "Mẹ, con trai mẹ là đàn ông, không có công năng ấy đâu!"
Lôi Tiêu Tiêu vỗ một cái lên đầu Thẩm Dương Kỳ, tức giận, "Vậy còn không mau đi tìm một người mẹ cho mẹ đi!"
Thẩm Dương Kỳ bị đánh đầu kêu oai oái, "Mẹ tưởng lừa một người mẹ dễ vậy sao, huống chi là sinh con, đừng nói tùy tiện như ăn cơm vậy chứ!"
Lôi Tiêu Tiêu đứng dậy, hai tay chống nạnh, "Không tìm được người mẹ nào, đàn ông cũng được mà, chỉ cần sinh một tiểu công chúa thôi!"
Hai người chuẩn bị chuồn êm kia dừng lại, quay đầu, vạn phần sùng bái nhìn Lôi Tiêu Tiêu, ánh mắt đồng tình chuyển sang Thẩm Dương Kỳ!
Thẩm Dương Kỳ nghe xong hai mắt sáng lên, chợt đứng dậy, "Mẹ, mẹ cũng nghĩ vậy sao?"
Hai người ở cửa kia lảo đảo, té xuống đất, Lôi Tiêu Tiêu quay lại nghi hoặc nhìn Thẩm Dương Kỳ, bà vừa nói cái gì? Ách. . ."Đàn ông có thể sinh con?"
CHƯƠNG 87: LÔI KHIẾU THIÊN XẢY RA CHUYỆN Thẩm Dương Kỳ rất bình tĩnh trả lời, "Mẹ vừa mới nói, không tìm được người mẹ nào thì có thể tìm đàn ông, mẹ, mẹ không thể đổi ý!"
Lôi Tiêu Tiêu sau khi phản ứng kịp thì phẫn nộ, "Thẩm Dương Kỳ, gan con đúng là lớn mà! Dám bắt lỗi trong lời của lão nương con hả!"
Thẩm Dương Kỳ chu mỏ, ủy khuất nhìn Lôi Tiêu Tiêu, rõ ràng là mẹ tự nói mà!
Dưới lầu vô cùng náo nhiệt, trên lầu, Đường Kiến Tâm cười không phát ra tiếng. Không phải cô không thích họ, ngược lại, cô thấy bọn họ đều tốt, tính cách chân thật, không phải người ngoài sáng một bộ mặt mà trông tối lại mang một bộ mặt khác!
Chỉ là có một số việc, cô vẫn không có cách nào khiến chúng tiêu tan!
Lôi Khiếu Thiên, không có gì không tốt, chí ít ở trong mắt cô, anh không phải người độc ác mất nhân tính. Nếu sống với anh cả đời, cũng không phải một chuyện khó tha thứ, thế nhưng. . .
Điều cô mong muốn là cuộc sống bình thường tự do tự tại!
Cuộc sống cứ phải đứng trên mũi đao này, cô không muốn nữa!
Thời gian trôi qua rất nhanh, tâm ẩn cô sắp tới rồi, cô không biết mình còn đợi được đến lúc Lôi Khiếu Thiên trở về hay không, nhưng cô rất bình tĩnh chờ đợi thời khắc đó đến. Cô không có phát hiện ra rằng nếu là dĩ vãng, càng gần thời gian tâm ẩn phát tác, tim sẽ nhói đau, bắt đầu trở nên thất thường. Mà bây giờ, ngay cả hoảng hốt cơ bản nhất cô cũng không có!
Trong lúc này, Nick cũng không nói cho cô chuyện của thế giới bên ngoài. Ám Hoàng bị Nguyệt bang chèn ép, Địch Long chẳng biết đi đâu. Trước đây cô uống thuốc để đối kháng tâm ẩn giờ lượng thuốc càng ít hơn. Cảm giác thân thể uể oải, Đường Kiến Tâm nhìn xuống bụng mình, mỉm cười, gối đầu nằm lên giường!
Tới khi cô tỉnh lại đi xuống dưới nhà thì trời đã tối. Nick, Lôi Tiêu Tiêu, Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên đều vẫn đang ngồi ở phòng khách!
Ngoại trừ Thẩm Dương Kỳ đang gọi điện ra, ba người kia ai cũng tự lật tẩy khuyết điểm của mình!
Lôi Tiêu Tiêu nói: Nick, thằng nhóc con, lúc đánh rắm còn đang nằm trong ngực dì bú sữa, bây giờ cánh cứng rồi, dám học cái xấu của anh Trảm con!
Nick chạy đến phía sau Lôi Trảm Thiên, cưới rất miễn cưỡng với Lôi Tiêu Tiêu: dì nhỏ, sao dì có thể nói thẳng ra như thế? Nick sẽ xấu hổ lắm!
Lôi Trảm Thiên nhìn có chút hả hê, chỉ kém là chưa cầm cờ giơ lên hò hét: dì nhỏ, diệt thằng này đi, hôm qua nó dám ăn vụng vịt kho gừng của con đấy!
Nick hô lên với Lô Trảm Thiên: anh Trảm, anh thật nhỏ mọn, con vịt kia có cho em cũng không muốn, em ghét nó!…
Thẩm Dương Kỳ trốn trên ghế sô-pha đối diện bọn họ, cũng không biết gọi điện thoại cho ai, cười run rẩy hết cả người, dùng chính câu nói của Nick, anh Kỳ có mùa xuân!
Đường Kiến Tâm gãi đầu, đi tới chỗ bọn họ, lại gần chỗ Thẩm Dương Kỳ thì lại nghe được Thẩm Dương Kỳ nói!
"Diệt là tốt rồi, tên chó chết Địch Long ấy, đúng là có mắt không tròng!"
"Hừ, nếu đụng phải tôi thì không đơn giản là bị diệt thôi đâu. Biết gia chủ Tề gia không, cái tên mới được tán dương ấy, chẳng những tiêu diệt, ngay cả mái ngói cũng không chừa, may mắn là hắn ta gặp phải chú, mà không phải mấy huynh đệ bọn tôi!"
"Cái gì, tôi rất rà bội phục vị nhân huynh kia, nếu tôi mà biết ai diệt cái tên chó Tề Phong kia, tôi sẽ bái anh ta làm thầy, bưng trà rót nước cho anh ta!"
Lôi Tiêu Tiêu chen lời, "Sư phụ con là mẹ đây này, mau đi rót nước cho mẹ!"
Thẩm Dương Kỳ quay đầu đi coi như không nghe thấy, "Không có gì, một phong bà tử (bà điên) thôi !" Vừa nói xong Thẩm Dương Kỳ liền đập mạnh cả người vào ghế, tiếp đó là một vật thể nào đó vụt qua tai anh, tạo thành một trận cuồng phong, đập thẳng vào lưng ghế!
"Thẩm Dương Kỳ, con muốn chết phỏng? Lão tử mà con cũng dám mắng?"
Thẩm Dương Kỳ đứng lên, vỗ vỗ ngực, "Thật là dữ, thật là dữ, cọp mẹ phát uy!"
Lôi Tiêu Tiêu cầm cái thìa trong tay định ném vào đầu Thẩm Dương Kỳ thì thấy Đường Kiến Tâm đang đi tới chỗ anh, dừng ngay động tác lại, chờ xem kịch vui. Đường Kiến Tâm tới bên cạnh Thẩm Dương Kỳ, giọng nói không chút phập phồng, "Địch Long đã xảy ra chuyện?"
Thẩm Dương Kỳ vừa đứng dậy nghe được tiếng thì ngoảnh đầu lại. "Rắc" lần này thì hay rồi, cổ liền vẹo. Mặt mũi Thẩm Dương Kỳ trở nên dữ tợn, thống khổ nhíu chặt mày. Đầu dây bên kia không thấy tiếng trả lời liền hô mấy tiếng, thanh âm như đề cao lên gấp đôi. Thẩm Dương Kỳ hét lên, "Câm miệng, tôi còn chưa có điếc, ui dza, cổ tôi!"
Lôi Tiêu Tiêu vỗ tay, "Đáng đời, đây là cái giá khi con dám mắng lão nương!"
Thẩm Dương Kỳ khóc, tắt ngay điện thoại, than thở với Lôi Tiêu Tiêu, "Mẹ, con nhất định không phải con ruột của mẹ, bố nhất định có con ngoài giá thú!"
Lôi Tiêu Tiêu tức tối, "Thẩm Dương Kỳ, con nhất định phải chết!"
Đường Kiến Tâm nhíu mày, nắm lấy cổ áo Thẩm Dương Kỳ, nhấc bổng lên, "Ầm ĩ chết đi được!" Thẩm Dương Kỳ bị cô hét lên co rụt đầu lại, cười cười với Đường Kiến Tâm, "Cái kia, chị dâu, chị vừa nói gì thế?"
"Địch Long đã xảy ra chuyện gì?"
"Ách. . ." Thẩm Dương Kỳ thận trọng nhìn Đường Kiến Tâm. Mấy con người ngồi đối diện anh đang xem trò vui, đối phương hiển nhiên lộ ra một bộ thấy chết không cứu. Bất đắc dĩ, Thẩm Dương Kỳ chỉ có thể kiên trì đối phó người trước mặt, "Không có, Ám Hoàng lớn như thế sao có thể nói xảy ra chuyện là xảy ra chuyện được!"
Ánh mắt lạnh lẽo của Đường Kiến Tâm quan sát thật kỹ Thẩm Dương Kỳ, ngay khi mà gương mặt cười của Thẩm Dương Kỳ trở nên cứng ngắc, Đường Kiến Tâm mới lạnh lùng nói, "Cậu nói láo!"
Tim Thẩm Dương Kỳ lộp bộp, vỡ thành từng mảnh nhỏ, "Chị dâu, em là đứa em họ đáng yêu như này, sao có thể nói em nói dối được? Mẹ nói, trẻ con không thể nói dối!"
"Nói!" Đường Kiến Tâm bất vi sở động, nhìn Thẩm Dương Kỳ lại muốn trưng ra bộ mặt đẹp trai, lạnh lùng nhắc nhở, "Sự kiên nhẫn của tôi có hạn!"
Thẩm Dương Kỳ chán nản trừng mắt Lôi Tiêu Tiêu, Lôi Trảm Thiên, Nick, tay bịt lỗ tai, lẩm bẩm, "Chính là như chị nghĩ đó!"
Đường Kiến Tâm sửng sốt, Ám Hoàng thực sự đã xảy ra chuyện? "Còn Tiểu Ngải? Tiểu Ngải ở đâu?" Đường Kiến Tâm có chút lo lắng, nếu như Ám Hoàng đã xảy ra chuyện, Địch Long cũng chạy không thoát, Tiểu Ngải thế nào? Sinh tử của những người khác trong Ám Hoàng cô mặc kệ, thế nhưng, Tiểu Ngải, cô không thể coi thường!
"Yên tâm đi chị, cô ấy không có việc gì!" Thẩm Dương Kỳ thoải mái, từ sau khi Ám Hoàng gặp chuyện không may, cô gái kia căn bản chưa từng xuất hiện, sao có thể xảy ra việc gì? Đương nhiên là điều này anh sẽ không nói cho chị dâu biết!
Đường Kiến Tâm buông tay, Thẩm Dương Kỳ thuận thế nằm lăn xuống ghế, nhanh như chớp chạy tới chỗ Lôi Trảm Thiên! Lôi Trảm Thiên khinh bỉ anh ta, Thẩm Dương Kỳ rất là khinh người trừng lại. Đó là chị dâu anh, anh đâu có can đảm chọc vào!
Hu hu, bây giờ anh bi kịch phát hiện ra rằng, ở Lôi gia, người nào cũng là biến thái, đều là Đại Phật anh không chọc nổi!
Đường Kiến Tâm hơi thất thần, Nick liền kiểm tra cho cô, không thấy có dấu hiệu nguy hiểm mới yên tâm, "Chị dâu, bây giờ chị có khó chịu gì không? Nhất là ở tim ấy?"
Đường Kiến Tâm hạ mắt xuống, một lúc sau lắc đầu. Nick gật đầu, từ trong bếp bưng ra một bát thuốc, Đường Kiến Tâm chỉ liếc qua, rất ghét bỏ! Lôi Tiêu Tiêu vội chạy ra, tay phải sờ soạng bụng Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi, vì tiểu công chúa của nhà ta, không thể chê thuốc này được."…
Cả người Đường Kiến Tâm run lên, lui về sau một bước! Lôi Tiêu Tiêu ai oán, bà sờ tiểu công chúa tương lai của bà mà, đừng có ghét bỏ bà vậy chứ!
Nick nghiêm trang, "Chị dâu, mau uống đi, đây là thuốc đối kháng với tâm ẩn của chị!"
Đường Kiến Tâm kinh ngạc nhìn Nick, sau đó nhìn lên tay anh, "Địch Long. . ."
"Không phải, chị dâu đừng nghĩ lung tung, thuốc này do Nick điều chế, hiệu quả có thể không tốt như thứ trên tay Địch Long kia. Thế nhưng, cũng không kém đâu!" Nick không có nói ra, phương thuốc này là do Đế Văn bị đại ca chèn ép, tự mình tới Ám Hoàng lật tung cả tổng bộ lên, không tìm được, lại chạy tới biệt thự tư nhân của Địch Long, mới tìm được cái phương thuốc trong tờ giấy cũ nát kia. Chẳng qua, lúc anh điều chế đã giảm bớt lượng thuốc, dược tính ban đầu cũng không còn mạnh nữa!
Đường Kiến Tâm tiếp nhận bát, ực ực hai cái liền uống cạn. Nếu như ngay từ đầu Nick nói với cô đây là thuốc dẫn của cô, sao cô ghét bỏ được chứ, chỉ là, "Vì sao mùi vị lại không giống trước?"
Nick cười thần bí, đó là đương nhiên. Anh là ai chứ, bỏ đi chút mùi vị ấy là chuyện nhỏ!
Đường Kiến Tâm biết rõ trong lòng, cũng không hỏi nữa, chẳng qua khi cô thấy cả bốn cặp mắt trong phòng khách đều tập trung trên người, cô vẫn lên tiếng hỏi, "Mấy người không phải bề bộn nhiều việc hay sao?" Thế nào lại ở lại phòng khách hết vậy?
Lôi Trảm Thiên ngồi không, trả lời như chuyện đương nhiên, "Chị dâu, đại ca có lệnh, nhiệm vụ bảo vệ chị dâu là trên hết. Cho nên, bọn em đang làm việc!"
Đường Kiến Tâm lạnh lùng nhìn anh ta, rất muốn đập vỡ cái bàn của anh ta, cô mà cần bảo vệ? Đùa gì thế! Thẩm Dương Kỳ khinh bỉ anh ta, đã lười biếng thì thôi đi, còn nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, "Em nhớ là, anh họ vừa rồi phân phó Lôi Triển Lâm tới tổng công ty, bảo anh hai cũng tới đó!"
Lôi Trảm Thiên hét lên, "Ai cũng không quan trọng bằng chị dâu. Huống hồ, cái tên cặn bã kia, nhìn sẽ ô uế mắt anh!"
Đường Kiến Tâm buồn cười, rất không có phúc hậu kiến nghị, "Kỳ thực, nếu khó tiếp thu như vậy, cứ bắn chết không phải thoải mái hơn rất nhiều sao?"
Thẩm Dương Kỳ nhăn nhó, "Không được, ông ta đã khống chế một phần ba quyền hành của Lôi Thị. Ông ta mà chết sẽ khiến Lôi Thị rung chuyển lớn. Huống chi, vậy quá tiện nghi cho ông ta!" Bọn họ đương nhiên biết chiêu này là tốt nhất, thế nhưng, bọn họ cũng còn có những suy tính khác, nhất là bây giờ còn liên hệ với cả Nuss!
Đường Kiến Tâm nhướng mày, "Từ xưa đều là bắt giặc trước bắt vua, Tề gia chính là ví dụ!" Tuy cô không hiểu mưu lược gì, thế nhưng cô sẽ không khiến bản thân khó chịu. Ai dám chọc cô thì người đó chết!
Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ sửng sốt, sắc mặt có chút cổ quái, Lôi Tiêu Tiêu càng kinh ngạc nhìn Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi, cháu đừng có nói với cô, Tề Phong là do cháu. . ."
Đường Kiến Tâm một bộ mờ mịt, "Có gì kỳ quái?" Cô làm thì cô sẽ thừa nhận. Chẳng qua, đầu óc mấy người này sao xoay chuyển nhanh vậy?
"Bịch"
Đối diện, Thẩm Dương Kỳ rất không có tiền đồ lăn từ trên ghế xuống, ngây ngốc ngồi dưới đất. Lôi Trảm Thiên cũng không cười anh ta, ánh mắt đồng loạt dồn sang Đường Kiến Tâm, cô liền nhíu mày, ánh mắt của bọn họ là thế nào vậy?
Lôi Tiêu Tiêu nháy mắt mấy cái, giơ ngón tay cái với Đường Kiến Tâm. Lúc mà bà nghe được tin cả pháo đài Tề gia bị tiêu diệt, một ý niệm chui ra, người này có thể lăn lộn cùng với Lôi Khiếu Thiên, rất dũng mãnh!
Lôi Trảm Thiên nuốt một ngụm nước bọt, "Chị dâu, không phải nói giỡn đấy chứ!"
Đường Kiến Tâm có chút bất mãn, "Anh không tin?"
Lôi Trảm Thiên lắc đầu, dĩ nhiên không phải không tin, chỉ là tin tức này quá chấn kinh, khiến anh khó mà tiếp thu. Nghĩ lại trước đây đại ca còn muốn bảo Lương và Huống đi điều tra, kết quả không nhận được tin tức gì cả, không có biện pháp chỉ có thể bảo tổ tình báo Ngục Thiên Minh xuất động, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được chút dấu vết!
Người này thần bí như vậy, sao có thể không khiến bọn họ vừa yêu vừa hận, đảo mắt mấy cái, người này đã đứng trước mặt bọn họ rồi?
Kháo!
Đừng đùa người ta vậy chứ!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian